Logo
Minhminh
2 months ago
GỬI CÁC DOANH NHÂN, MUỐN LÀM GÌ ĐÓ HÃY LÀM NGAY BÂY GIỜ, NẾU KHÔNG BẠN SẼ PHẢI HỐI HẬN

1. Đợi con lớn lớn.
2. Đợi kinh tế ổn định.
3. Đợi lãnh tiền lương.
4. Đợi chồng/vợ em đồng ý.
5. Đợi công việc làm công ăn lương ổn tí.
6. Đợi có thời gian rảnh tí.
7. Đợi nghiên cứu thêm tí.
8. Đợi suy nghĩ tí.
9. Đợi tìm hiểu tí.
10. Đợi học xong và lấy bằng tốt nghiệp.

Đợi... Đợi... và để rồi... đã muộn 😥
- HÃY CHẢI ĐẦU KHI CÒN TÓC
- HÃY ĐÁNH RĂNG KHI CÒN RĂNG
- HÃY LÀM ĐẸP KHI CÒN ĐẸP
- HÃY ĐI KHI CÒN CÓ THỂ ĐI
- HÃY NẮM LẤY CƠ HỘI KHI CÒN CÓ THỂ - ĐỪNG ĐỢI ĐẾN KHI PHẢI NÓI 2 CHỮ "GIÁ NHƯ"

#kinhdoanh #vuaseo #kinhdoanhonline #kinhdoanhonlinethanhcong
Minhminh
2 months ago
Minhminh
2 months ago
*Nam tài tử điện ảnh Ấn Độ Amir Khan làm từ thiện rất lạ. Anh ấy tặng cho mỗi người nghèo 1 kg bột mì...

Và chỉ vậy thôi?
Mỗi người 1 kg?

Vì chỉ có một ký bột mì nên nhiều người thậm chí không đến nơi phân phát bột mì để nhận.
Họ không chấp nhận điều đó, bởi vì họ cho rằng không xứng đáng.
Có lẽ họ không muốn lãng phí thời gian của họ.
Chỉ những người thực sự cần sự giúp đỡ mới đến, những người mà một ký bột mì này quan trọng đối với họ.
Hóa ra tất cả những người nhận sự giúp đỡ này đều tìm thấy khoảng 15 ngàn ruppi trong bao bột mì (khoảng 200 đô la).
Nói cách khác, tiền đã được trao đến những người thực sự cần nó.

Namo-Buddhaya
__(())__
Nguồn: ST- Fb Tuấn Trần
Minhminh
2 months ago
“ BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI QUẦN HỒNG”.

Người phụ nữ hỏi thằng bé: “bé bán mớ rau này giá bao nhiêu?”
Thằng bé trả lời: “ Dạ 5.000₫ một bó, thưa Cô.”
Người phụ nữ liền nói: “3 bó 10.000₫, không bán tao mua chỗ khác.”
Thằng bé nói: “ Cô cứ mua với cái giá mà Cô muốn vì Cô đã mở hàng, từ sáng tới giờ con vẫn chưa bán được bó nào.”
Chị lấy 3 bó rau và rời đi, lòng thầm đắc thắng.

Đến hàng hoa quả, chị vặt luôn một quả vải ở chùm đẹp nhất ăn thử, miệng nhồm nhoàm, hỏi:
- Vải bao nhiêu một kg?
Anh bán vải có lẽ hơn chồng chị đến chục tuổi, nhưng lễ phép:
- Dạ 50.000đ chị ạ.
- Mày bán hay ăn cướp thế, 30.000đ thôi.
Kỳ kèo qua lại, cuối cùng anh bán vải đồng ý bán cho chị với giá 40.000đ/kg, nhưng khi anh cân xong, trả tiền rồi thì chị vặt thêm mấy quả nữa ở cái chùm đẹp nhất bên sọt phía kia. Anh bán vải tức run lên, vì không chỉ phải buộc lại chùm vải mà những quả cùng chùm bị vặt phải bỏ ra, lỗ đã thấy rõ, nhưng anh đành ngậm ngùi thở dài...

Hôm ấy, chị ta và mấy người bạn đi shopping hết 11.700.000đ, chị đưa luôn 12 triệu đồng chẵn, khỏi trả tiền thừa. Bà chủ shop khinh khỉnh nhìn theo lầm bầm:
- Bọn ...., trưởng giả học làm sang!

Các chị lại còn tổ chức đi “từ thiện” rầm rộ nữa, cho mấy người thôn quê ít bộ váy áo cũ, rồi rủ nhau đi nhà hàng ăn uống hết 5.840.000đ, khi thanh toán chị đưa luôn 6 triệu đồng để dễ chia, khỏi cần trả lại tiền thừa. Ông chủ cười hí hí cảm ơn nhưng khi ra khỏi lại lầu bầu:
- Toàn lũ nạ dòng sồn sồn đua đòi!

Tình huống này xem ra khá quen thuộc với những người chủ cửa hàng, nhưng thật quá nhẫn tâm với những người nghèo khổ kia. Cứ thế, chị ăn bớt từng xu của người nghèo, rồi chị vung tay mang cho những người không cần đến.

Ôi xã hội gì lạ thế!!!

👉 Ngẫm: Nếu có lòng tự trọng và tử tế, những người như chị xin hãy rộng lòng với người lao động thấp cổ bé họng. Chỉ cần mua bán sòng phẳng ở những cửa hàng đồ hiệu, nhà hàng sang trọng thì có thể thoải mái mua rau, quả và nhiều thứ khác của những người nghèo mà không phải kỳ kèo giá cả là cách gián tiếp giúp họ rồi.

Nguồn: sưu tầm

#Suy_Ngẫm #Ngẫm
Minhminh
2 months ago
Mặc dù câu chuyện hiếm xảy ra, nhưng tính nhân văn có thừa, lưu lại nơi đây những điều hay vậy !

TRÁI CAM
Gia đình nghèo nhà kia có 3 người: Cha, Mẹ và Con trai. Họ sống âm thầm và bình lặng trong một thôn làng hẻo lánh, người Cha đi làm thuê để kiếm cơm gạo nuôi gia đình, người mẹ lo việc bếp núc, trồng mấy luống rau, và chăm sóc con.
Một buổi trưa hè nắng nóng, người mẹ trên đường đi chợ về nhà nhặt được một trái cam của ai đó bỏ lại bên đường, cơn khát và mệt nhọc dường như tiêu tan khi bà nghĩ đến miếng cam ngọt lịm và mọng nước. Nghĩ ngay đến đứa con ngoan ngoãn khi được ăn hoa trái thơm ngon, bà liền lau sạch trái cam và cất vào túi.
Bước chân vào nhà, bà gọi:
"Con trai ngoan của mẹ, nhìn xem mẹ cho con gì đây này!"
Đang học bài, cậu bé ngước đôi mắt trong veo nhìn trái cam như một báu vật:
"Ôi, mẹ mua cho con ạ? Trái cam ngon quá, con cám ơn mẹ".
Người mẹ cảm động:
"Con học bài ngoan, mẹ đi nấu cơm nhé".
Vừa làm công việc bếp núc, người mẹ vừa thầm cảm ơn ai đó đã vô tình đánh rơi trái cam để bà được hưởng niềm vui sướng hạnh phúc khi đã biết nhịn cơn khát và dành trái cam ngon ngọt cho con mình.
Còn cậu bé, vừa hít hà hương thơm dịu dịu, vừa ngắm nghía màu sắc vàng tươi của trái cam, cậu nghĩ: Mẹ thương mình biết bao khi mua trái cam ngon ngọt dường này, mình phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Chợt nghĩ đến người Cha đang vất vả làm việc, cậu ngập ngừng đôi chút rồi nhẹ nhàng xé tờ giấy đôi trắng tinh trong quyển vở, cậu vụng về nét bút:
“Cha ơi, con yêu Cha lắm, chắc Cha đang làm việc mệt lắm phải không Cha, Cha ăn trái cam này cho đỡ mệt nghe Cha”.
Viết xong cậu mở trang giấy, rồi để trái cam bên trong gói lại cẩn thận, cậu để ở góc tủ, nơi mà khi đi làm về Cha sẽ cởi áo khoác và cất nón tại đó.
Chiều tàn, người đàn ông mệt nhọc khi bước chân vào ngôi nhà ấm áp của mình, cởi áo khoác ngoài, để nón xuống, bàn tay ông chạm phải một vật gì tròn tròn được gói trong tờ giấy.
Mắt ông nhòa đi khi đọc những nét chữ ngây thơ của cậu bé, ông hôn cả mảnh giấy và trái cam xinh xắn như muốn cảm ơn đứa con yêu quý.
Nhìn xuống bếp, thấy vợ đang lúi húi công việc, ông thấy thương người phụ nữ nhỏ bé, bao ngày bận rộn để chăm sóc cho hai bố con mà không bao giờ phàn nàn kêu ca, ông cảm thấy mình mang ơn vợ biết bao.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh và choàng tay ôm vợ, ông ghé tai nói nhỏ:
"Cám ơn em, cha con anh cám ơn em, và tặng em này".
Và ông đưa trái cam cho vợ. Người vợ bật khóc khi nhận ra đây chính là trái cam mình đã đưa cho cậu con trai…
Trái cam tròn nên lăn qua lăn lại. Tình yêu nồng nàn nên rực rỡ sắc màu. Yêu thương tràn đầy cho đi thì lại được nhận lại.
Vạn Điều Hay ST
Minhminh
2 months ago
Khi con chuột ở trong một cái hũ toàn là gạo. Nó cảm thấy cuộc sống thật an nhàn và thế là nó chỉ ở yên đấy rồi hưởng thụ.
Mãi cho đến một ngày, hũ cạn hết gạo.
Lúc này nó mới phát hiện ra nó đang ở sâu dưới đáy hũ và không thể nào ra ngoài được nữa. Nó đành lực bất tòng tâm nhìn ra bên ngoài và khóc.

Bạn nên ghi nhớ: Ở trong độ tuổi có thể chịu đựng được thử thách của cuộc sống đừng lựa chọn "An Nhàn".
"TUỘT DỐC THÌ DỄ, MÀ LEO DỐC THÌ KHÓ"
----
Còn trẻ đừng hi vọng sống an nhàn.
Còn làm được, thì cố mà làm !!
Còn học được thì cố mà học !!!
Có như vậy bạn mới có cơ hội nghỉ hưu sớm, an nhàn ở tuổi già.

- sưu tầm -
Minhminh
2 months ago
Hình dưới đây là mộ của Edison, ân nhân của nhân loại, người đã phát minh ra điện thắp sáng cho toàn thế giới và hơn 1000 phát minh khác đã định hình nên cuộc sống của chúng ta ngày nay.

Một người Mỹ chính cống !

Những ai muốn xây lăng mộ to lớn có thấy xấu hổ không ?

———————

Thomas Edison (1847-1931) được biết đến là một nhà khoa học vĩ đại của thế kỷ 20. Trong suốt cuộc đời của mình, ông đã lãnh tổng cộng 1907 bằng phát minh, một kỉ lục vô tiền khoáng hậu trong giới khoa học. Bên cạnh những phát minh của mình, Thomas Edison còn được biết đến là một người khá ‘'hài hước'’ khi cầu hôn theo kiểu chẳng giống ai!

Theo đó vào năm 24 tuổi, Thomas Edison là chủ của một xí nghiệp khá nổi danh. Một ngày, ông đã đến trước mặt nàng thư ký Mary dịu dàng, thanh tú và nói: “Thưa cô, tôi không muốn phí thì giờ nói những câu vô ích. Tôi xin hỏi cô một câu rất ngắn gọn và rõ ràng: Cô có ưng làm vợ tôi không?”.
Hoàn toàn sửng sốt và bất ngờ, cô gái không tin vào tai mình. “Ý cô thế nào, cô nhận lời tôi chứ. Tôi xin cô suy nghĩ trong vòng năm phút”, Edison nhắc lại lời cầu hôn “cấp tốc” của mình bằng vẻ mặt rất nghiêm chỉnh.

“Năm phút cơ à? Thế thì lâu quá! Vâng, em nhận lời”. Mary lí nhí, đỏ mặt đáp.

Ngay sau đó, một đám cưới chóng vánh đã được diễn ra trong sự chúc phúc của bạn bè và đồng nghiệp. Tuy nhiên, điều không may là sau khi hạ sinh cho Edison 3 người con, Marry đã qua đời vào năm 1884. Sau sự ra đi mãi mãi của người vợ hết mực yêu thương, Edison thường xuyên tới Boston và ở lại nhà một người bạn có tên là Gilliard. Hai vợ chồng Gilliard hết lời an ủi Edison và nói rằng rồi thế nào cũng sẽ có một cô gái trẻ nào đó thích hợp đến với ông.

Một ngày đẹp trời, Mina Miller, một cô gái 18 tuổi được mời tới nhà của Gilliard với tư cách là nghệ sĩ piano và là ca sĩ cho buổi tiệc do chính gia đình Gilliard tổ chức. Ngay lập tức, cô gái trẻ đầy tài năng và quyến rũ này đã thực sự “hớp hồn“ Edison.

Vào thời điểm bấy giờ, Mina được mọi người miêu tả với một vẻ đẹp đầy gợi cảm, với mái tóc đen và đôi mắt sáng lấp lánh. Chính vì vậy, trong suốt buổi biểu diễn, Edison đã không ngừng “dán mắt“ vào Mina.

Sau lần gặp đầu tiên định mệnh ấy, hình ảnh Mina luôn xuất hiện trong tâm trí của Edison. Trong một chuyến đi khám phá tới bờ biển Fort Myers – Florida, ông đã nhận thấy nơi đây chính là thiên đường của mình.

Bất giác, Edison bừng lên những suy nghĩ: Phải xây một căn nhà trú đông ở đây và phải cưới Mina…

Theo đó, sau khi trở lại New York để làm việc, Edison đã không thể ngừng nghĩ về Mina – tình yêu mới của đời mình. Để thỏa nỗi nhớ, Edison đã dạy Mina cách sử dụng mã Morse để họ có thể trao đổi một cách bí mật và gõ nhịp vào tay nhau theo cách này để trò chuyện khi có người xung quanh. Rồi một hôm, Edison bất ngờ chuyển tới Mina một đoạn mã như sau .– — ..- .-.. -.. -.– — ..- — .- .-. .-. -.– — .

Mina cũng không ngần ngại trả lời với -.– . …

Họ đã trao đổi với nhau những gì vậy?

Đó chính là lời cầu hôn của Edison cho Mina. Chẳng giống ai nhưng cũng thật ngọt ngào phải không?. Hôn lễ sau đó được tổ chức vào ngày 24/2/1886 với sự tham dự của rất nhiều những người nổi tiếng.

Mina, một cô gái tài sắc vẹn toàn, luôn luôn là chỗ dựa cho thành công trong tương lai của người chồng. Còn Edison, một bộ não vĩ đại và cũng là một người chồng, người cha rất đỗi tuyệt vời. Số phận đã đưa 2 con người này đến với nhau theo những cách rất riêng nhưng, rất đặc biệt.

Thomas Edison sau đó đã mất ở New Jersey ở tuổi 84. Những từ cuối cùng của ông nói với vợ là: “Ở ngoài kia đẹp quá”.

Và cho đến ngày nay, Edison và Mina vẫn hạnh phúc yên nghỉ bên nhau ở khu vườn tưởng niệm đằng sau ngôi nhà của họ. Có hàng ngàn du khách mỗi năm đến thăm nhà lưu niệm, những công trình nghiên cứu khoa học, phòng thí nghiệm... nơi ông đã sáng chế ra những phát minh như máy quay đĩa ghi âm (dĩa hát), bóng đèn điện, máy chiếu phim, công tơ điện, ô tô điện... những công trình này sẽ luôn mang một ý nghĩa đặc biệt đối với hậu thế sau này.

Ngày ông mất, nước Mỹ đã tắt toàn bộ đèn điện trên toàn lãnh thổ trong một phút, để tưởng nhớ "người bạn của nhân loại" đã mang đến cho con người một thứ ánh sáng quý giá như một "mặt trời thứ hai".

Ảnh: Hai ngôi mộ của vợ chồng Edison và Mina ở vườn sau nhà.

(st)

Nguồn: Fb Pham Ngoc Canh Nan
Minhminh
2 months ago
GIỌT MÁU ĐÀO !!!

Hôm nay đám giỗ Cha. Chị Hai lọ mọ từ dưới quê lên thật sớm, tay xách nách mang nào là chuối nào là rau và con gà, vừa bước tới cổng thì thấy vợ thằng Út đi ra. Chị Hai cất tiếng:

-Tui mới lên. . .Mợ út khỏe không?

Không trả lời trả vốn, vợ thằng Út đi thẳng ra cổng, chị Hai tiu nghỉu đi thằng vào trong nhà, thấy Mẹ đang ngồi xếp giấy tiền vàng mã, chị Hai sa vào lòng:

-Thưa Mẹ, con mới lên

Mẹ xoa đầu chị Hai:

-Uhm. . .Hai mới lên đó hả con? Mùa màng lúc này sao rồi, cả tháng nay không thấy bay lên chơi, ta nhớ quá chừng chừng. Thôi con Hai đi rửa mặt rồi xuống phụ mọi người tay chân.

Thằng Út nảy giờ đứng đó, không thèm nhìn lấy chị hai một cái, liền lên tiếng:

- Không còn bộ đồ nào tươm tất nữa hay sao mà ăn mặc lôi thôi lết thết thế! Cứ ở yên dưới đó, rảnh tui chở Mẹ xuống thăm, chứ lên đây chi.

Chi Hai lủi thủi đi thẳng xuống bếp, còn Mẹ thì buông tiếng thở dài.

Đang loay hoay dọn bàn thờ, nghe tiếng còi xe bin bin, thằng Út nhìn ra thấy hai chiếc xe ô tô mới cứng đậu trước sân, liền hối hả mừng rỡ:

-Oh anh Ba chị Tư qua kìa mẹ ơi!

Thằng Út chạy ra sân niềm nở, phụ anh Ba chị Tư bưng quà vào nhà

Buổi trưa khách khứa đến rất đông. Thằng Út là một giám đốc công ty nước ngoài nên nó mời toàn quan chức, người nào người nấy đều béo ụ, ăn mặc rất sang trọng.

Buổi tiệc bắt đầu, chủ khách cụng ly rôm rả. Mẹ nhìn quanh không thấy chị Hai đâu, vội vã lên tiếng:

- Con Hai đâu rồi, làm cái gì mà lụi cụi mãi dưới bếp rứa hè, lên đây ngồi ăn với Mẹ.

Chị Hai rón rén đi lên, thằng Út liền đứng phắt dậy đi đến chặn chị Hai lại:

- Chị ngồi ăn với sắp nhỏ dưới bếp đu! Chứ lên trên này ngồi, quan khách họ nhìn vào thì tui cất cái mặt đi đâu.

Chị Hai khựng lại, lau vội giọt nước mắt sém trào ra ngoài, lầm lủi đi xuống bếp, Mẹ nghe thằng Út nói vậy, cũng buông đũa đi vào phòng.

Tiệc tàn, thằng Ba, con Tư vào phòng chào Mẹ đi về, thấy đôi mắt Mẹ đỏ hoe, hai đứa xúm vào hỏi rối rít:

-Mẹ sao vậy? Sao Mẹ khóc? Mẹ nhớ ba hả hay bịnh gì nói cho tụi con nghe đi.

Mẹ nhẹ nhàng nói:

-Bay khoang hãy về, nán lại đây một tí. Con Tư ra gọi thằng Út và con Hai vào đây Mẹ có chuyện muốn nói

Bốn đứa con ngồi bên, mẹ chậm rải nói:

- Bay có biết không, từ khi Ba của bay mất là lúc con Hai bỏ học nửa chừng đi ở đợ cho người ta để kiếm tiền phụ ta lo cho bay ăn học. Bao nhiêu tủi nhục, cực khổ con Hai đều gánh hết. Có một lần, chủ nhà mất chỉ vàng nghi ngờ con Hai lấy, rồi họ xúm vào đánh con Hai tả tơi, nó chạy về nhà mặt tím bầm, tóc tai rối bời, quần áo rách tả tơi, nó khóc tức tưởi, ta ôm nó vào lòng mà đứt từng khúc ruột. Từ đó nó nguyện với lòng là không để cho bay khổ cực như nó, nên nó cày thuê gánh mướn, ai thuê gì làm nấy, quên cả tuổi thanh xuân để cho bay được như ngày hôm nay. Thằng Ba bây giờ là một giám đốc bệnh viện, con Tư là một doanh nhân thành đạt, thằng Út là giám đốc của một tập đoàn nước nước ngoài.
Còn con Hai, nó hy sinh cả đời, không chồng, không con, vì lo cho em mình, bây giờ nó nhận được cái gì đây? Nó nhận được sự hất hủi của mấy đứa em mình, nó nhận được sự khinh bỉ của chính em mình.Thằng Ba, con Tư, thằng Út, bay phải biết thương yêu con Hai, ta thì tuổi già gần đất xa trời, mà thấy cảnh như thế này, ta có nhắm mắt xuôi tay cũng không yên lòng. Mẹ buồn lắm các con ơi, nhìn thấy chị hai của bay như ri, ta không chịu được, cứ mỗi lần nhìn thấy nó là ta không cầm được nước mắt. Nếu lúc xưa nó không lo cho bay thì bây giờ nó cũng có chồng có con như người ta, ta còn nhớ hoài, lúc xưa có thằng đó yêu nó quá chừng chừng, cái hôm mà thằng đó đến xin hỏi cưới, con Hai nó mới nói như ri: "Tui theo anh về nhà anh, rồi ai lo cho em tui". Từ đó thằng bồ nó bỏ đi biệt xứ, nửa đêm thức giấc thì lúc nào ta cũng thấy con Hai cầm tấm hình thằng đó mà thở dài thở vắn, nó thầm nuốt cái đau buồn vào lòng, âm thầm chịu đựng một mình mà lo cho bay đó.

Thằng Ba, con Tư thằng Út nghe mẹ nói vậy, đứa nào cũng mắt đỏ hoe, tụi nó đã hiểu ra là mình có lỗi với chị Hai nhiều quá, đã làm cho chị Hai buồn. Không ai bảo ai, ba tụi nó ào vào ôm chầm lấy chị Hai mà khóc lấy khóc để ..

Phía nhà trên lời bài hát của Trần Tiến còn vang vọng đâu đây:

Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong
Hàng cau dưới nắng trong lá trầu không
Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu Ðông í a
Chị tôi chưa lấy chồng.
Thời con gái lưng ong có bao người thầm mong theo
Mẹ giục con gái yêu lấy chồng đi
Chị thương hai đứa em thương mẹ già con đau í a
Chị tôi chưa lấy chồng.

Sưu tầm
#nhungcauchuyennhanvan
Minhminh
2 months ago
XONG PHẦN SAU ÔNG ẤY ĐÒI CÁT XÊ CAO GẤP ~267 LẦN!

The Gods Must Be Crazy – Đến Thượng Đế Cũng Phải Cười là một phim rất nổi tiếng của thế kỷ 20. Phim được biết đến rộng rãi nhờ vào câu chuyện hài hước và sự xuất hiện của các bộ tộc thiểu số.

Trong phim, nhân vật chính là Gcao Tekene Coma (N!xau), một thổ dân bộ tộc Bushmen ở Namibian. Lần đầu được đóng phim, ông không biết cái gì cả và chỉ nghe theo lời đạo diễn. Ấy vậy mà chính sự ngờ nghệch tự nhiên ấy lại trở thành tâm điểm khiến Đến Thượng Đế Cũng Phải Cười thành công.

Sau khi đóng phim, Gcao nhận được 300 đô tiền cát xê. Con số này là quá ít với một diễn viên, nhưng với Gcao thì nó quá nhiều - cực kỳ nhiều là đằng khác. Nhưng mà… vì không biết xài tiền vào đâu nên Gcao đã… để gió cuốn đi.

Sang đến phần 2, Gcao (nay đã biết giá trị đồng tiền) đã yêu cầu mức cát xê 80,000 đô. Ông sau đó dùng số tiền này để xây một ngôi nhà hiện đại cho gia đình mình.

#phimfact #denthuongdecungphaicuoi
Minhminh
2 months ago
Khi vợ nấu cơm bị nhão . Chồng nói :
- Nhão chút cũng tốt , bao tử đỡ vất vả . Mấy ngày nay bao tử không tốt .
Khi vọ nấu món ăn chưa chín. Chồng nói:
- Món ăn này không thể chín quá , chín quá không ngon đâu .
Khi vợ mua áo cho chồng hơi chật. Chồng nói :
- Đẹp mà , hiện ra mình ốm hơn , có khí chất !
Khi chồng rửa chén làm rớt bể. Vợ nói :
- Đúng lúc những thứ này em không thích , nhân lúc này mình mua cái mới .
Khi chồng chơi cổ phiếu mất hết , về nhà cứ buồn. Vợ nói :
- Cổ phiếu thì lúc kiếm được lúc không , bình thường thôi mà , làm gì có đạo lý lúc nào cũng kiếm được , anh mất chút thì coi như lời được kinh nghiệm .
Khi chồng làm ăn thua lỗ , lại thất nghiệp. Vợ nói :
- Lúc trước anh đi làm thức sớm về khuya , ăn uống thất thường , nếu như anh thành công thì sẽ vất vả đến tổn thương cơ thể , anh đã cực khổ bao lâu nay rồi , coi như cơ hội cho mình nghỉ dưỡng .

Cuộc sống , nên nhìn nhau tâm trạng , chăm sóc tâm trạng , hiểu và thông cảm … Đó là giá trị của tâm trạng .
Một người ấm áp , đi cùng với người ấm áp .
Dù là phong cảnh đơn điệu cũng trở nên tràn đầy ý thơ , ngày tháng giản đơn cũng chứa đầy hạnh phúc .

Cuộc sống giản đơn , hạnh phúc cũng thật giản đơn .Làm một tia sáng , chiếu sáng chính mình chiếu sáng người khác .

cr: Viết Văn
Fb Stt Buồn
Minhminh
2 months ago
MUA CHỒNG

Cô đang đi dạo trên phố, thấy một cửa hàng có treo biển "Cửa hàng bán chồng", nơi chị em phụ nữ có thể chọn mua cho mình một người đàn ông”.

Ngay lối ra vào cửa hàng có treo một bảng nội quy với nội dung sau đây:

1. Bạn chỉ có thể vào cửa hàng 1 lần duy nhất.

2. Cửa hàng có 6 tầng, càng lên cao thì hàng càng chất lượng.

3. Bạn có thể chọn bất cứ người đàn ông nào trên tầng bất kỳ hoặc leo lên tầng cao hơn.

4. Chỉ được phép chọn từ tầng dưới lên, không cho phép leo trở xuống để chọn lại.

Cô dừng chân trước tấm biển trước lối vào cửa hàng liền quyết định vào trong cửa hàng.

Sau khi đọc dòng chữ: "Những người đàn ông có công ăn việc làm" trên tấm biển treo trên lối vào tầng 1, cô liền đi thẳng lên tầng 2.
Tấm biển trên lối vào tầng 2 ghi: "Những người đàn ông có công ăn việc làm và yêu trẻ con". Cô đi tiếp lên tầng 3.

Tấm biển trên lối vào tầng 3 ghi: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ con và đẹp trai".

- Ái chà, được đấy! – Cô nghĩ bụng, nhưng chân vẫn bước lên tầng 4.

Trên lối vào tầng 4, tấm biển đề: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ, đẹp trai vô cùng và biết giúp đỡ việc nhà".

- Tuyệt vời! - Cô thốt lên - Thật là khó mà không "đổ" - Nhưng, miệng nói vậy, chân cô vẫn bước lên tầng 5.

Trên lối vào tầng 5 là tấm biển: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ, rất đẹp trai, biết giúp đỡ việc nhà và hết sức lãng mạn".

Cô đã muốn dừng chân trên tầng 5 để chọn cho mình một người chồng lắm rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn vượt qua được chính mình để bước chân lên tầng cuối cùng - tầng 6.

Trên lối vào tầng 6, chị nhìn thấy tấm biển: "Bạn là người khách số 8.787.878 của tầng này. Tầng này không có đàn ông, nó chỉ nhằm mục đích chứng minh cho bạn thấy rằng: KHÔNG
bao giờ có thể làm vừa lòng phụ nữ. Cám ơn bạn đã tới thăm cửa hàng chúng tôi!".Xin mời đi đường thoát hiểm xuống.
St
Bảo Nhi Lê
Minhminh
2 months ago
CON KỀN KỀN THỨ HAI !

Vào những năm 90 đã có một bức ảnh về một con kền kền đang chờ đợi một cô bé đang sắp chết đói để ăn thịt.

Bức ảnh đó được chụp trong nạn đói năm 93/94 ở Sudan bởi Kevin Carter. Một nhà báo ảnh (Nam Phi), người sau đó đã giành giải Pulistzer cho bức ảnh tuyệt vời này.

Tuy nhiên khi Kevin Carter đang thưởng thức thành tích của mình và được chúc mừng trên các kênh thông tin thế giới vì một "kỹ năng chụp ảnh đặc biệt" như vậy. Anh đã sống chỉ trong vài tháng để tận hưởng thành tựu và danh vọng của mình. Sau đó anh ấy bị trầm cảm và tự giết mình trong cuộc sống.

Cơn trầm cảm của Kevin Carter bắt đầu khi trong một chương trình phỏng vấn qua điện thoại.

Ai đó đã gọi và hỏi anh ấy:
- Chuyện gì đã xảy ra với cô bé?

Anh ấy đơn giản đã trả lời:
- Tôi không chờ đợi để biết sau khi chụp hình, vì tôi có một chuyến bay...

Người đầu dây bên kia trả lời:
- Tôi nói cho bạn biết! Hôm đó có hai con kền kền. MỘT CON CÓ CAMERA!!

Anh ta đã liên tục suy nghĩ về câu nói này, sau đó dẫn đến trầm cảm và cuối cùng anh ta đã tự tử.

Kevin Carter có thể vẫn còn sống đến ngày hôm nay. Và thậm chí còn nổi tiếng hơn nhiều, nếu anh ta đón cô bé đó và đưa cô bé đến trung tâm nuôi dưỡng Liên Hiệp Quốc. Nơi cô bé đang cố gắng tiếp cận hoặc ít nhất là đưa cô bé đến một nơi an toàn.

Hôm nay đáng tiếc đây là những gì đang diễn ra trên toàn thế giới. Tôn vinh sự ngu dốt và hành động vô nhân đạo trước sự tàn phá của thiên nhiên và cuộc sống.

Cái tư thế bất nhân là đây:
- Anh ta có cả thời gian để chụp, nhưng anh ta không có thời gian để cứu mạng bé gái. Bởi vậy tất cả chúng ta phải hiểu rằng: Mục đích của cuộc sống cũng là chạm vào cuộc sống.
Nếu không bạn cũng là MỘT CON KỀN KỀN??Trong bất cứ điều gì chúng ta làm, hãy để nhân loại lên hàng đầu...

Hãy luôn nghĩ cho người khác và làm thế nào chúng ta có thể mang lại lợi ích cho nhân loại. Làm thế nào chúng ta có thể giúp đỡ và gạt đi nước mắt.

Cre: @Phúc Tuệ ST
Minhminh
2 months ago
Bức tranh người đàn ông già ngậm bầu ngực cô gái trẻ là một mô típ tương đối phổ biến.
Bức tranh tái hiện câu chuyện về sự hiếu thảo của nàng Pero đối với người cha Cimon. Người đàn ông già vì mắc tội mà bị vào tù. Hình phạt là không được ăn (cấm thực) và bị giam cho đến chết. Người con gái hàng ngày vào thăm, chứng kiến cảnh cha chết dần chết mòn vô cùng đau lòng. Vì đang trong giai đoạn nuôi con nhỏ, cô gái đã lén vạch bầu ngực căng đầy sữa của mình để cha bú. Nhờ đó, người đàn ông đã thoát khỏi cơn đói khát.
Hành động của cô gái cuối cùng không qua mắt được các giám ngục. Nhưng họ bị xúc động mạnh mẽ trước lòng hiếu thảo và tình nhân ái mà cô dành cho đấng sinh thành. Do đó, người đàn ông già đã được thả ra.
Có rất nhiều bức tranh nói về tích này, thường được gọi chung là Roman Charity - Lòng từ thiện La Mã.
Minhminh
2 months ago
LỜI NÓI DỐI VĨ ĐẠI !

Edison, sinh ngày 11/2/1847, tại Milan, Ohio (Mỹ), vốn bị coi là đứa trẻ "đần độn, rối trí" (tâm thần). Vào khoảng năm 7 tuổi, một hôm cậu từ trường về nhà và nói với mẹ: "Mẹ, thầy giáo bảo con đưa cho mẹ cái này!".

Cẩn thận mở ra xem, bên trong kèm lá thư của giáo viên chủ nhiệm gửi phụ huynh em Edison, nước mắt bà Nancy Elliott giàn giụa. Cậu bé đứng ngẩn người kinh ngạc, cậu hỏi mẹ rằng thầy giáo đã viết gì trong đó?.

Ngập ngừng một lát, bà Nancy đọc to lá thư cho con trai mình: "Con trai của ông bà là một thiên tài! Nhưng ngôi trường này quá nhỏ, các giáo viên của chúng tôi không có đủ năng lực để dạy dỗ cậu bé. Bởi vậy, xin ông bà hãy tự kèm cặp con trai mình".

Kể từ đó, Edison được mẹ, cũng từng là giáo viên ở Canada kèm cặp, dạy dỗ mà không đến trường thêm lần nào nữa.

Nhiều năm sau đó, mẹ của Edison đã qua đời, còn con trai bà thì trở thành một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất thế kỷ 20, người được mệnh danh là "Thầy phù thủy ở Menlo Park" nhờ những sáng chế thiên tài cống hiến cho nhân loại.

Một ngày, khi xem lại những kỷ vật của gia đình, Edison vô tình nhìn thấy một tờ giấy gập nhỏ được cất trong ngăn kéo bàn. Tò mò mở ra đọc, trước mắt cậu chính là lá thư của thầy giáo năm nào. Trong thư, có đoạn: "Con trai ông bà là đứa trẻ rối trí. Chúng tôi không thể chấp nhận cho trò ấy đến trường được nữa".

Edison đã khóc hàng giờ sau khi đọc lá thư năm nào. Thiên tài viết trong nhật ký rằng: "Thomas Alva Edison là một đứa trẻ rối trí, vậy mà, nhờ có một người mẹ tuyệt vời, cậu đã trở thành thiên tài của thế kỷ".

Sưu tầm
Minhminh
2 months ago
Nguồn gốc của danh từ “Mạnh Thường Quân”

Chúng ta thường gọi những người có lòng tốt, hay làm từ thiện, hay giúp đỡ người khác là Mạnh Thường Quân. Câu chuyện dưới đây liên quan đến gốc tích nhân vật này là một bài học quý, đáng để mọi người suy ngẫm.
Mạnh Thường Quân là một nhân vật lịch sử của Trung Quốc, tên thật là Điền Văn, con trai của Tịch Quách Quân, tức Điền Anh, cháu của Tề Uy Vương. Vì là con cháu nhà vua nên cả hai cha con đều được phong tước, phong ấp Tiết Địa và đều làm đến chức Tể Tướng nước Tề thời Chiến quốc.
Mạnh Thường Quân là người giàu có, lại có lòng hào hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, giao du với các nhân tài trong thiên hạ và thu nạp rất nhiều môn khách. Trong số môn khách theo Mạnh Thường Quân, không ít người thực sự có tải, nhưng cũng có lắm kẻ chỉ vì miếng ăn mà đến sống tá túc ở nhà ông để chờ dịp.

Một hôm, có một người tên là Phùng Hoan đến xin được theo Mạnh Thường Quân. Thấy người này ăn mặc rách rưới, Mạnh mới hỏi: "Ông có tài năng gì đặc biệt không?". Phùng Hoan thản nhiên trả lời: "Thưa, tôi chẳng có chút tài cán gì cả". Mạnh Thường Quân chỉ cười và cho ở lại.

Mạnh Thường Quân nuôi hơn 3.000 thực khách nên chi phí rất lớn, bổng lộc không đủ chi dùng, phải dựa vào tiền thuê đất đai ở Tiết Địa. Có một năm tiền thuê đất không thu được, Mạnh Thường Quân bèn cử Phùng Hoan đi đòi. Trước khi đi, Phùng Hoan hỏi Mạnh Thường Quân: "Khi tôi trở về, ông có muốn tôi đem quà gì về không, thưa chủ nhân?". Mạnh Thường Quân ngẫm nghĩ rồi nói: "Ông cứ xem ở đây thiếu thứ gì thì đem về ".

Phùng Hoan đến Ấp Tiết mới biết năm đó bị thiên tai, mùa màng thất bát, nông dân thiếu thốn, đói khổ, ăn không đủ, lấy đâu ra tiền trả nợ. Ông bèn tập họp mọi người lại, nhân danh Mạnh Thường Quân tuyên bố xóa hết nợ, rồi đốt hết mọi giấy tờ khế ước vay nợ. Mọi người vô cùng cảm kích trước tấm lòng hào hiệp của Mạnh Thường Quân.

Phùng Hoan trở về nói lại đúng sự thực cho Mạnh Thường Quân nghe. Mạnh Thường Quân nổi giận hỏi: "Trước khi đi ông nói sẽ đem quà về, bây giờ để đâu ?". Phùng Hoan đáp rằng: "Ông đã nói ở đây thiếu gì thì đem về, nhưng tôi thấy ở đây chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu có nhân nghĩa mà thôi, tôi chỉ thay ông mua về hai chữ ‘nhân nghĩa’. Mạnh Thường Quân nghe vậy rất giận nhưng chẳng biết nói gì, phất tay áo đi ra.

Mấy năm sau, Tề Vương tin nghe lời bịa đặt của hai nước Tần, Sở, rất lo lắng việc Mạnh Thường Quân công cao lấn chúa, uy hiếp tới vương vị của mình, bèn thu ấn Tể Tướng của Mạnh Thường Quân. Các môn khách thấy vậy đều nối đuôi nhau bỏ đi, duy chỉ có Phùng Hoan là còn ở lại. Mạnh Thường Quân đành phải cùng Phùng Hoan trở về Tiết Địa sinh sống, Dân Tiết địa nghe tin ông trở về, liền dắt già cõng trẻ ra ngoài 100 dặm để đón. Mạnh Thường Quân nhìn thấy cảnh tượng này rơm rớm nước mắt nói với Phùng Hoan: "Nhân nghĩa mà ông đã đem cho tôi, nay tôi đã thực sự cảm nhận được rồi".

Câu chuyện này rất nhiều người đều biết, qua đó sự đa mưu túc trí và tầm nhìn xa trông rộng của Phùng Hoan khiến người ta cảm phục, Mạnh Thường Quân không thiếu thốn gì về vật chất, nhưng ông ta thiếu một chút nhân nghĩa, Phùng Hoan đã nhìn ra được thứ mà tương lai khi thế sự thay đổi hoặc chủ nhân thất thế có thể dùng đến.

Một trí giả hiểu rằng trời đất phong ba bão táp khó lường, con người có lúc thăng lúc trầm, cho nên khi có điều kiện thì phải dùng quyền lực hoặc tiền của mình làm hậu lộ, phòng khi có biến cố thì có thể an toàn thoái lui. Cho nên Phùng Hoan đã để lại cho chủ nhân của mình một con đường ‘nhân nghĩa’.

Trong lịch sử Trung Quốc, những trí giả như Phùng Hoan nhiều như sao buổi sớm, rất nhiều câu chuyện về họ còn lưu lại để dạy người đời cách sống.

Thế giới ngày nay trắng đen lẫn lộn, thay đổi rất mau chóng. Khi đối mặt với những quyết định quan trọng, khi phải lựa chọn giữa đúng và sai, mong rằng những người trí thức, lãnh đạo, người nắm quyền cũng có thể biết nhìn xa trông rộng như vậy, có thể giống như Phùng Hoan thời Chiến quốc giữ lại cho mình một con đường thoái lui.
Minhminh
2 months ago
CÂU TRẢ LỜI PHÙ HỢP NHẤT !

Phóng viên hỏi Bill Gates:" Quyết định thông minh nhất của ông là tạo ra các phần mềm, hay các công việc từ thiện?"
Câu trả lời thật đáng ngạc nhiên từ Bill Gates:" Hoàn toàn không phải như vậy! Quyết định thông minh nhất là tìm được người phụ nữ phù hợp để kết hôn!
Người phụ nữ quyết định hạnh phúc của thế hệ trước, vui vẻ của thế hệ này và tương lai của thế hệ sau!
Nếu bố bạn lấy nhầm vợ, thì tuổi thơ của bạn sẽ là một chuỗi ngày đau khổ.
Nếu bạn lấy nhầm vợ, thì cả cuộc đời của bạn sẽ sống trong khổ đau.
Nếu con trai bạn lấy nhầm vợ, thì tuổi già của bạn không thể có được những tháng ngày vui vẻ.
Lấy được người phụ nữ tốt. Thịnh vượng ba đời.
Lấy phải người phụ nữ không tốt. Lụi bại tới sáu đời!
Người đàn ông trí tuệ nên để cho người phụ nữ trọn đời của mình được trau dồi, bồi dưỡng trí thức.
Người phụ nữ trí tuệ nên coi việc học tập, trưởng thành là bài tập cả cuộc đời mình!"

ST
Minhminh
2 months ago
BỎ BẠN ???
Ông bạn tới nhà tôi chơi cho biết nhà. Vợ tôi làm ít mồi, mua mấy lon bia cho hai người lai rai.
Người bạn này tôi mới quen. Tính nó sôi nổi, nhanh nhẹn, vui vẻ hòa đồng, nên tôi cũng thích.
Chúng tôi uống hết mười lon thì bia hết, nó bảo để nó ra đầu hẻm mua về uống tiếp. Vợ biết tửu lượng của tôi không uống được nữa, nên góp ý: "Hai người uống vậy thôi, để bạn anh còn chạy xe về nữa. Để em pha trà, hai anh em ngồi uống nước nói chuyện nhé". Tôi cũng bảo nó, tôi không uống được nữa. Nó có vẻ không vui.
Mấy hôm sau gặp nó ở quán cà phê. Nó vỗ vai tôi, hỏi: "Mày có vẻ sợ vợ nhỉ?". "Sao mày lại hỏi thế?". "Hôm trước nhậu ở nhà mày ấy, vợ nói một câu là mày nghe răm rắp". "Vợ tao có ý tốt mà. Uống nữa sợ mày chạy xe về không an toàn thôi".
"Xời... Tao chúa ghét mấy mụ đàn bà cứ xen vào, khi đàn ông chúng mình nhậu, mất cả hứng". "Vậy à...". "Còn gì nữa. Người như vợ mày, tao thua. Mày nên xem lại vợ mày đi, chán lắm".
Nghe nó nói vậy, tôi cười: "Mày chán thì tùy mày thôi. Còn tao thì vợ nói đúng, là tao nghe. Tao đi trước đây".
Từ đó, tôi không thân thiết với nó nữa. Vắng nó tôi không sao, nhưng vợ con tôi thì hàng ngày hàng giờ, tôi luôn cần đến, tôi phải bảo vệ gia đình của mình...

Tác giả : Võ Ngọc Trí
Minhminh
2 months ago
Chín Ьỏ làm mười – Mẩu chuyện ngắn ᵭầy ý nghĩα sâu sắc tɾong cuộc sống

Tôi có ᵭọc một câu chuyện. Câu chuyện xảy ɾα ở một ᵭám cưới. Nhà tɾαi tổ chức nghiêm chỉnh, lễ nghĩα ᵭầy ᵭủ. Các thủ tục diễn ɾα một cách tốt ᵭẹρ. Đại diện ᵭàng tɾαi, ᵭàng gái ᵭều làm cho họ hàng hαi Ьên vừα lòng, mát ɾuột. Cô dâu chú ɾể ɾα lạy Ьàn thờ giα tiên. Nữ tɾαng ᵭược mẹ chồng tɾαng tɾọng ᵭeo cho con dâu, mẹ ɾuột cũng có quà cho con gái. Cô dâu chú ɾể tɾαo nhẫn tɾong niềm vui hαi họ.

Các Ьạn Ьiết ɾồi ᵭó, ρhong tục cưới hỏi, lễ nghĩα ɾất ɾắc ɾối. Hαi họ ᵭể ý nhαu từng lời nói, Ьắt Ьẻ nhαu từng cách mời ɾượu, lên ᵭèn. Mαy quá các thủ tục tɾọt lọt. Cô dâu chú ɾể làm lễ giα tiên mời ɾượu chα mẹ hαi Ьên và họ hàng giα tộc. Hαi họ nâng ly chúc mừng hoαn hỉ lắm.

Thủ tục xong xuôi, Ьên họ ᵭàng tɾαi xin làm lễ ɾước dâu. Tɾong không khí tɾαng nghiêm và thiêng liêng ᵭó, mẹ cô dâu Ьỗng xin có ý kiến. Ông sui gái tɾố mắt nhìn, hích tαy vợ:” Bà tính cái gì nữα ᵭây” Cô dâu chú ɾể mở to mắt ᵭầy hồi hộρ. Họ ᵭàng tɾαi cũng giật mình ᵭánh thót vì sợ sẽ tɾễ giờ ɾước dâu. Mẹ cô dâu Ьước ɾα tɾαng nghiêm từ tốn nói:

– Xin thưα với hαi họ : Tui cũng không có ý kiến gì lớn lαo. Tôi chỉ xin ᵭàng tɾαi cho tôi nhận 90.000 VND làm cái duyên cho con gái

Úy tɾời! Cái gì lạ vậy kìα! Lễ vật ᵭàng tɾαi ᵭã nộρ ᵭủ, nữ tɾαng tiền cưới ᵭàng gái ᵭã tặng luôn cho hαi vợ chồng mới lấy vốn mần ăn. Hà cớ gì mẹ cô dâu lại xin 90.000 VND làm duyên cho con gái. Sαo không là 900.000 VND hαy 9 tɾiệu mà xin chi mấy chục ngàn tiền lẻ. Họ ᵭàng tɾαi còn ᵭαng ngạc nhiên và Ьối ɾối thì mẹ chú ɾể Ьước tới, mở Ьóρ và ɾút ɾα ᵭưα cho mẹ cô dâu 9 tờ 10.000 VND với một nụ cười.

Không nói không ɾằng, mẹ cô dâu ᵭưα tαy ᵭón nhận. Dưới Ьαo nhiêu cặρ mắt ᵭổ dồn về Ьà, Ьà mở Ьóρ lấy ɾα một tờ 10.000 VND mới tinh Ьỏ chung vào xấρ tiền mới nhận. Bà tɾịnh tɾọng ᵭưα lại cho Ьà sui tɾαi:

– Thưα αnh chị và hαi họ. Hôm nαy con gái tôi về làm dâu αnh chị. Mong αnh chị thương nó như con gái mà chín Ьỏ làm mười. Thα thứ và Ьỏ quα cho con khi nó lỗi lầm. Vun vén cho con có một giα ᵭình hạnh ρhúc. Tui xin tɾαo con gái tui cho αnh chị về làm con tɾong giα ᵭình. Sαu một lúc tɾấn tỉnh, Ьà sui tɾαi ôm chầm Ьà sui gái xúc ᵭộng. Cô dâu nước mắt chảy dài, hαi họ vỗ tαy vαng tɾời. Bà mẹ ᵭã ɾất khôn khéo gửi gấm con mình tɾước mặt Ьαo người.

Bà mẹ cô dâu ᵭã nghĩ ᵭến những ngày làm dâu củα con gái nếu gặρ một Ьà mẹ chồng khó tính lỗi ρhải mọi ᵭiều thì ɾất tội nghiệρ. Bà ᵭã khéo léo chỉ xin mấy chục ngàn ᵭể gửi một thông ᵭiệρ cho sui giα. Chín Ьỏ làm mười có nghĩα ngầm là hãy cho quα ᵭi, thα thứ ᵭi ᵭừng chấρ nhất. Người miền Nαm ᵭã áρ dụng câu này tɾong cuộc sống hàng ngày. Nếu những gì ρhật ý hαy không vừα lòng họ nói ngαy tɾước mặt. Có thể những lời nói ngαy thẳng hαy lời ρhê Ьình không ᵭược khéo léo nhưng họ ᵭã thật lòng không ᵭãi Ьôi ngoài miệng mà tɾong Ьụng khinh thầm. Họ nói xong ɾồi thôi. Giận lα ᵭó ɾồi Ьỏ quα hết như không có chuyện gì xảy ɾα.Như cơn mưα ɾào miền Nαm ɾất lớn nhưng ɾồi tạnh ngαy ɾáo.
Minhminh
2 months ago
TUYỆT ĐỐI ĐỪNG GẶP AI CŨNG KỂ KHỔ !

Bò làm mệt, than với chó "Tao mệt quá"
- Chó gặp Mèo tâm sự: "Bò nó kêu mệt, chắc làm quá sức, chắc nó đòi nghỉ 1 chút."
- Mèo gặp Dê tám chuyện: "Bò nó muốn nghỉ 1 ngày vì công việc làm nó mệt quá, có lẽ ông chủ bắt nó làm quá sức."
- Dê gặp Gà: "Bò nó đòi nghỉ làm, ông chủ bắt nó làm đến kiệt sức thì phải."
- Gà gặp Heo nói: "Biết chuyện gì chưa, bò nó định đổi chủ và bỏ việc đấy."
- Heo méc Bà chủ: "Bò nó định đổi chủ hay sao, nghe nói nó muốn bỏ việc vì công việc quá nặng. "
- Bà chủ nói ông chủ: "Bò nó định tạo phản, nó muốn đổi chủ."
- Ông chủ tức giận quát: “Con bò kia, đã lười lại định tạo phản, thịt nó thôi."
Kết quả: Bò bị giết thịt.
BÀI HỌC RÚT RA:
Nếu con bò không than với những kẻ nhiều chuyện thêm bớt thì nó sẽ không bị giết. Nếu ông chủ không hồ đồ nghe lời thị phị, không hỏi rõ trắng đen thì đã không giết chết con bò

Đắc Nhân Tâm
Minhminh
2 months ago
Có ông bạn Tây lần đầu tiên sang Việt Nam đi chơi, nhìn thấy người vận chuyển toàn tiền USD theo cách như thế này mới ngạc nhiên hỏi ông bạn người Việt:

- Bên nước tao chở từng này tiền phải đi xe bọc thép đấy mà còn phải có bảo vệ mà sao nước mày chở bằng xe gắn máy vậy, không sợ cướp à?

Ông bạn người Việt trả lời:

- Dân tao yêu nước lắm nên chỉ quen tiêu tiền Việt thôi, tiền USD chúng tao không xài mà chỉ mang đi đốt thôi.

Ông bạn Tây nghe xong toát hết cả mồ hôi, miệng lẩm bẩm: "Việt Nam giàu thật"

Nguồn sưu tầm
Minhminh
2 months ago
NGỌN HẢI ĐĂNG CÔ ĐỘC NHẤT THẾ GIỚI
- Không bãi bồi yên ả và cũng chẳng có lấy một dải đất làm điểm tựa, ngọn hải đăng Pridrangaviti ở biển Iceland là chốn biệt lập lý tưởng dành cho những trái tim hướng nội, cô đơn nhất.

Pridrangaviti là ngọn hải đăng đặc biệt nằm ở ngoài khơi xa của quần đảo Westman, cách đất liền Iceland khoảng 7,2 km. Cũng do vị trí và địa thế đặc biệt, ngọn hải đăng Pridrangaviti được xem là ngôi nhà mơ ước cho nhiều con tim hướng nội, thích cảm giác cô đơn.
Được biết, quá trình xây dựng ngọn hải đăng Pridrangaviti đã bắt đầu từ năm 1938, ngay trước thời điểm xảy ra Chiến tranh thế giới thứ hai.

Dù vậy, đây là một công trình cực kỳ "khó nhằn" vì lúc ấy, các máy bay trực thăng vẫn chưa thể tiếp cận được với núi đá gập ghềnh, hiểm trở lại nằm ngay giữa biển khơi sóng nước.
Các công nhân xây dựng đã buộc phải tự mình trèo lên đỉnh núi đá mà không có nhiều máy móc hỗ trợ. Trong khi đó, các tảng đá lớn đều trơn bắn nước biển và nhiều trận cuồng phong cùng những cú trượt chân bất thình lình luôn thường trực đe dọa.
Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực, ngọn hải đăng Pridrangaviti đã được hoàn thành xây dựng và tọa lạc trên đỉnh núi đá cao nhất. Ngày nay, các kỹ sư bảo trì cũng đã có thể đi trực thăng để hạ cánh xuống Pridrangaviti.
Dẫu vậy, Pridrangaviti vẫn cứ là một ngọn đèn cô đơn giữa muôn trùng sóng nước. Đơn giản là vì việc đến gần ngọn hải đăng này cũng giống như một nhiệm vụ ba phần sống, bảy phần chết.

Và chỉ cần một bước trượt chân, du khách sẽ rơi tõm xuống vùng biển Bắc Đại Tây Dương lạnh giá và bị những con sóng điên cuồng nuốt chửng.

Theo Dân Trí.
Minhminh
2 months ago (E)
Khi tàu Titanic bị chìm, nó chở theo tỷ phú John Jacob Astor IV. Số tiền trong tài khoản ngân hàng của ông đủ để đóng 30 chiếc tàu Titanic. Tuy nhiên, khi đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, ông đã chọn điều mà ông cho là đúng về mặt đạo đức và từ bỏ vị trí của mình trên một chiếc xuồng cứu sinh để cứu hai đứa trẻ đang hoảng sợ.
Tỷ phú Isidor Straus, đồng sở hữu chuỗi cửa hàng bách hóa lớn nhất nước Mỹ, Macy's, người cũng có mặt trên tàu ***** anic, cho biết:
"Tôi sẽ không bao giờ bước lên xuồng cứu sinh trước những người đàn ông khác".
Vợ ông, Ida Straus, cũng từ chối lên xuồng cứu sinh, nhường chỗ cho người hầu gái mới được bổ nhiệm của mình, Ellen Bird. Bà quyết định dành những khoảnh khắc cuối đời của mình cho chồng.
Những cá nhân giàu có này " thích" chia tay với tài sản của mình, thậm chí là cả mạng sống của mình, hơn là thỏa hiệp với các nguyên tắc đạo đức của họ. Sự lựa chọn của họ ủng hộ các giá trị đạo đức đã làm nổi bật sự rực rỡ của nền văn minh nhân loại và bản chất con người.

Ngày nay, liệu những giá trị đạo đức ấy còn được nhìn thấy nữa không, nhất là khi đối mặt với sự sống và cái chết.
Paulyn Pickle